15 thg 6, 2011

=)) Nực cười

Đúng là lên cái forum đấy chỉ tổ điên đầu mà thôi!!!! Cái gì chứ? Cống kích những người ngày bỏ thời gian công sức  ra để giữ cho diễn đàn này không thành bãi chứa những thảm họa tiếng Việt, những thảm họa tư tưởng trẻ. =)) Càng nghe càng thấy mấy người bụng to mồm lớn chuyển biến vấn đề hóa quá mức?? Không phải lo, nói thẳng chỉ thẳng người đi! Đúng đấy! Tham gia 4rum để phá đấy. Làm gì được nhau? Có trách thì trách mấy người dồn ép quá đáng ! Nếu không được phép THẮC MẮC thì sao có thể sống có thể thở? Đừng lo, tôi không phải phản động nhưng cũng không phải đồng minh. Chúng tôi chẳng làm gì sai mà phải nghe những lời xiên xỏ đấy cả. Tưởng làm quản lý thì thích gì cũng được chắc? Đã thôi rồi nhưng vẫn muốn làm to chuyện, thưa cô Mai. Đã êm xuôi, không muốn nhắc tới luật lệ "ảo" rồi... Để rồi xem !!!! Tất nhiên rồi, mất đi 2, 3 xã viên cỏn con thì chẳng đáng là gì, hy sinh 1 chút có sao đúng không? Cảm ơn cái sự hiếu khác của tất cả các cán bộ !!!

30 thg 5, 2011

Bạn bè, lòng tin và bộ mặt thật

Bạn bè..... bạn bè, bạn bè. Ôi! 2 chữ này luôn khắc sâu trong tôi. Tôi nhìn nhận về nó 1 cách hoàn toàn khác. Nó mang đến cho tôi hạnh phúc, vui vẻ, sự lạc quan và yêu đời. Tôi yêu bạn tôi lắm. Tôi yêu quý họ như anh chị em trong 1 gia đình, như anh em ruột thịt. Tôi tôn trọng họ, tôi chia sẻ với họ và tôi bảo vệ họ. Ở bên họ khi họ cần tôi, khi họ vui, buồn, khi họ gục ngã, tự ti, thất bại hay hạnh phúc. Tôi luôn mong muốn được kề vai sát cánh cùng họ. Có những lúc tôi biết họ lợi dụng, lừa gạt hay cười nhạo tôi. Vì tôi "NGU"? Tôi biết điều đó... Tôi không biết nhìn người, không biết kết bạn. Tôi bỏ ngoài tai những lời người ta nói về họ, mặc kệ những điều nhìn thấy, luôn luôn tin vào họ, những người bạn tốt. Có phải tôi đã sai không? Tôi cần phải làm gì? Tôi không rõ. Con người là vậy, cuộc sống là vậy, ta phải biết chấp nhận mọi thứ. Họ tốt với tôi, ừ, họ là những người bạn tốt. Họ chơi xấu tôi, ừ, tôi không để ý. Tôi là vậy mà. Mặc kệ người ta nói này nói nọ, mặc kệ mọi thứ. Tôi vẫn yêu quý những người bạn đó. Cho đến lúc họ thể hiện bộ mặt thật. Bộ mặt thật... Rồi đến lúc họ cũng phải nói lên con người thật của họ, chỉ là sớm hay muộn thôi. Cho dù tôi biết điều đó nhưng tôi vẫn bất ngờ và shock với những gì tôi thấy, những gì tôi nghe từ chính miệng họ nói ra. Sự thật phũ phàng mà! Một người bạn, một người chị, một người mà tôi hết lòng yêu quý, chia sẻ bao điều. Giờ đã thể hiện con người thật rồi! Cái buồn ở đây, có phải vì đã quá tin vào người bạn này? Lòng tin luôn đè bẹp tâm hồn con người! Đừng để phạm sai lầm... Ai cũng nói, đừng tin vào bất kì 1 người nào, điều đó chỉ khiến tim ta tan nát mà thôi. Sự phản hội, hận thù, căm ghét, đố kị luôn tồn tại trong mỗi chúng ta. Không ai có thể điều khiển được nó. Tôi biết tôi hạnh phúc hơn rất nhiều người vì có những người bạn tốt. Những người bạn tốt nhất của tôi, họ lo lắng cho tôi và vui mừng khi tôi thành công. Cảm ơn họ! Tôi không biết nói sao, nhưng trong cuộc sống của tôi luôn tồn tại 2 thứ "BẠN" và "THÙ". Tôi không muốn thế nhưng cuộc sống mà...Tôi ghét cái thế giới này...Ước mơ về 1 thế giới hoàn hảo luôn sống trong tôi. 1 thế giới chỉ có tình bạn, tình anh em, tình đoàn kết, tình thương và tình yêu. Có phải là quá nhiều không? Có phải tôi đã quá tham lam, ích kỉ? Tôi không hiểu chính bản thân tôi nữa. Tôi cảm thấy sợ hãi khi tôi biết sự thật về tôi. Xung quanh tôi, ai hiểu được, tôi hạnh phúc thế nào khi có 1 gia đình đầy đủ bà, bố mẹ, cô chú, anh chị. Nhưng yếu tố quan trọng không kém, đó là bạn bè... Tôi chỉ cần biết là tôi cần họ bây giờ và mãi mãi! Còn những kẻ ghét tôi, tôi sẽ không ghét họ nhưng tôi sẽ không coi họ như 1 người bạn hay như 1 con người bình thường. Toàn những kẻ ngu dốt, đố kị và tham lam. Tôi hết thứ để lợi dụng rồi thì goodbye cũng không sao. Tôi chỉ hận mình vì có quen biết và tiếp xúc với những loại người đó trong 1 thời gian dài mà chẳng hề hay biết gì về họ....

Tây Du ký kì 4








14 thg 5, 2011

Linh cảm

Đang ngồi học như mọi khi thì tự dưng cảm thấy bất an, lo sợ. Cái linh cảm của 1 người con, 1 người cháu, 1 người em, 1 người bạn... đã mách bảo cho mình về 1 điềm xấu sẽ/ sắp/ đang xảy ra, không rõ là với ai, khi nào và như thế nào nhưng nó là mình đau nhói. Không cầm được nước mắt, không cầm được sự sợ hãi.... Khó thở....Tay chân run lẩy bẩy.... Mình không hiểu mình bị sao nữa. Sợ hãi, khóc lóc. Mình cảm thấy linh cảm của mình đúng và mình thấy bất an. Có ai hiểu được cái cảm giác sẽ mất đi 1 ai đó mà họ yêu thương. Mình không muốn tin vào cái cảm giác đó. Không muốn! Không muốn! Không hề muốn! Làm ơn, sao nó lại đến với tôi. Lần đầu tiên gặp phải cái cảm giác này nhưng lại biết rõ nó rất kinh khủng... Lúc đó cơ thể mình đau nhói, tức ngực, tay chân run, mắt mờ. Do sợ quá chăng? Giờ mình vẫn chưa định thần lại được. Tay vẫn run, mắt vẫn hoa...
Cầu mong Bồ tác bảo vệ những người con yêu thương, con nguyện là người chịu thế không để bất kì ai bị thương... Mong bình an và hạnh phúc đến với mọi người.
 Mình đã quá sợ hãi nên không thể làm gì khác ngoài gọi cho pama về.  Để gọi điện về nhà nội ngoại ngay, lên buzz bạn bè hỏi thăm. Nếu không có Huân nói luôn ở bên mình....chắc mình đã ngất xỉu vì sợ hãi quá độ. Đến phút đấy mình mới biết giá trị khi có 1 người bên cạnh mình vào những lúc như vậy....quan trọng ra sao. Cảm ơn Huân nhiều! Một người bạn tốt.